Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Confused




Hôm nay mới xem được 2 ep mới của Kuroshitsuji II, xem xong cảm giác đầu tiên là sốc. Cái diễn biến kì lạ và nằm ngoài sức tưởng tượng của mình. Sau đó tự nhiên lại cảm thấy đau khổ, đau khổ cho 1 đứa trẻ đáng thương không nơi bám víu, đau khổ (giùm) cho Alois Trancy.

Kuroshitsuji là bộ anime mà có lẽ là tôi yêu thích nhất, tôi thích sự mới lạ của nó, sự dông dài của nó, thích cả những hành động và lời nói (đôi khi) sến súa của nó, thích cả cái sự "shounen-ai" lúc ẩn lúc hiện, thích tất cả những nhân vật tồn tại trong đó. Thật may là tôi xem season 1 khi nó đã hoàn thành nên coi được 1 lèo hết cả bộ. Trời ơi, thỏa mãn kinh khủng. Chỉ những kẻ mê mẩn mới hiểu được cái cảm giác chờ đợi từng ep nó kinh hoàng thế nào. Xem xong, đau khổ tập 1! Mặc dù kết thúc đúng như những gì mà nó bắt đầu nhưng tôi vẫn hụt hẫng. Và hơn hết là thất vọng vì nó kết thúc T_T. May sao season 2 đã ra đời kịp lúc!

Trời ơi, nhưng bây giờ lại là cái gì đây? Claude tại sao lại giết Alois chứ? Mặc dù ngay từ ban đầu tôi không ưa Alois và Claude cho lắm, thế nhưng Claude giết Alois là không thể chấp nhận được.
Có lẽ tôi đã quá quen với hình ảnh một Sebastian trung thành và tận tâm 250% với Ciel, hoàn thành mọi thứ hoàn hảo không gì có thể sánh bằng, và ở season 1, cho dù Ciel có khiến Sebastian thất vọng đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ bỏ rơi cậu, để cậu tự sinh tự diệt chứ làm gì đến nỗi "truy cùng giết tận" như tên Claude này!
Cảm giác thật kinh khủng! Giống như mình bị phản bội vậy.

Sao tôi cứ cảm thấy Alois giống như bị phản bội bởi đầu mối cũng từ việc Claude mê mẩn linh hồn của Ciel mới dẫn tới việc hắn hờ hững với Alois và giết cậu một cách dễ dàng như vậy. Mà sao tôi cũng thấy mình giống như là bị phản bội.

Một đứa trẻ 9, 10 tuổi đầu, phải sống dưới những nụ cười mỉa mai và sự khinh miệt của tất cả mọi người. Không một cái nhìn cảm thông, không một sự thương xót, không một sự chắc chắn, thử hỏi sao nó không bị điên? Ngay cả tôi bây giờ mà phải sống dưới cảnh như vậy chắc tôi cũng điên mất thôi. Hắn là cánh tay duy nhất đã kéo nó lên khỏi vũng bùn nhơ nhuốc ấy, là "sự đảm bảo" rằng nó vẫn tồn tại, là kẻ duy nhất không nhìn nó và cười khinh bỉ. Nhưng đến cuối cùng thì sao? Chỉ vì linh hồn nó không được ác độc, không được nham hiểm, không được đen tối như Ciel mà hắn mỉm cười với nó, một nụ cười không thể TỞM LỢM hơn!

Đau đớn!
Tối nay chắc khó ngủ!(?)

Dear my Alois,
I wish I had been by your side
Just for a while
To assure yourself of being axisted.


Holding the cold tears, the time is ripe
You search for the light, and will open the darkness
Goodbye, because I will never meet you again
In order to return to my chest
this dear, insane night

In the silence of the shining sky
is your home.
The moon is already in the time of scattered darkness
It seeks everyone and returns.

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Phấn khởi - Mệt

Trời đang mưa.

Mấy hôm nay trời nóng kinh khủng, mình tưởng là mình sắp chết vì nóng rồi ấy chứ. Cũng may mà hôm nay nó mưa =.=

Năm học mới - cuối cùng, đã chính thức bắt đầu. Tâm trang của mình trong tuần đầu tiên này là vô cùng phấn khởi, học hành cũng khá trôi chảy. Thế nhưng hơi mệt dù bài tập chưa có bao nhiêu, chắc vô năm nó sẽ chất thành đống, lúc đó thì chắc là chết thật! Mình không có thời gian để ngủ, cũng không đủ thời gian làm bài tập.

Bây giờ trời đang mưa, vẫn chưa học xong bài Anh Văn và chuẩn bị đi học.
Mắt đang díu lại - vô cùng buồn ngủ.
Chuẩn bị đi học.

Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2010

Gêm ~~~~

Ôi trời, một chuyện mà mình từng nghĩ rằng mãi mãi không bao giờ có thể xảy ra đã xảy đến với mình ="= đó là mình đã mê gêm online T_T, mê đúng VLTK luôn mới ghê chứ (hùi xưa mình thù cái gêm này lắm =...=)

Cũng tại mấy hôm nay đọc Yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên T_T Bắt đền Cố Mạn thôi!!!!!

P/s: Mà đúng là cái VLTK nó y chang Mộng du giang hồ mới chết =.=

Thứ Ba, 3 tháng 8, 2010

Ngủ


Có bao giờ bạn thức dậy sau một giấc ngủ dài, cả cơ thể lẫn tinh thần đều trở nên mông lung khó hiểu? Tôi hay bị như thế lắm bởi tôi là con sâu ngủ mà. Trừ những khi đi học hay có việc quá độ thì còn lại hầu như tôi thường là ngủ. Một bản New Age nhẹ nhàng hay một tràn những suy nghĩ dài bất tận, chúng đưa tôi vào giấc ngủ tự bao giờ chẳng biết.

Điều kỳ lạ là tôi thường trở nên lầm lì, ít nói, bình tĩnh và khó gần hơn sau những lúc như vậy. Mẹ tôi vẫn thường bảo tính tôi sao mà nó khó chịu, thế nhưng mẹ tôi không biết mỗi khi tôi ngủ sâu thì cái tính khó chịu ấy thường tăng cường độ lên gấp đôi. Tôi cũng chẳng biết tại sao lại như thế, chỉ là lúc ấy cảm thấy mông lung, khó hiểu, cả đầu đều trở nên nhẹ hẫng.

Những lúc như vậy là những lúc tôi vô cảm nhất, cũng là những lúc tôi đặc biệt ghét cười nhất. Có lúc trạng thái ấy xuất hiện khoảng vài giờ, cũng có lúc nó kéo dài vài tuần. Khi trở lại bình thường, tôi cũng hay nghĩ về nó. Nghĩ đến lý do nó xuất hiện cũng như khi ấy tôi có làm điều gì quá đáng không. Bởi vì tôi lúc đó vô cảm mà, tôi dám cá là nhỡ như có người giãy đành đạch sắp chết ngay trước mắt tôi lúc đó thì tôi sẽ chỉ vẫn im lặng, nhìn họ với đôi mắt bình thản nhất. Đôi khi nghĩ lại, tôi cảm thấy sợ hãi tôi lúc đó. Nhưng nó vẫn hay đến thường xuyên và tôi chẳng thể nào kiểm soát được. Cảm giác cả người và tinh thần đều rất nhẹ, trống rỗng và VÔ CÙNG BÌNH TĨNH hay nói cách khác là vô cùng lãnh cảm. Đôi khi cũng cảm thấy nó tuyệt vì lúc đó tôi chỉ trống rỗng thôi, chẳng có gì tồn tại trong não cả, không có thứ gì gọi là phiền não tồn tại. Và tôi cũng chú ý là những khi như vậy, mức độ tập trung của tôi cũng tăng gấp bội. Cái gì cũng có hai mặt của nó nhỉ.

Với cái trạng thái tinh thần kiểu này, tôi cũng chẳng biết là nên buồn hay nên vui. Nhưng thật may là nó giúp tôi tập trung tuyệt vời, xem như là đền bù cho những mối quan hệ mà tôi đánh mất trong lúc đó đi!

Có khi nào tôi là một kẻ tàn nhẫn không?
Đôi khi cảm thấy thật sợ hãi!

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Hoảng loạn


HOẢNG LOẠN

Tâm trạng quả là một thứ đáng sợ, dù ta có tỉnh táo hay sáng suốt đến đâu thì cứ vẫn thua nó. Loại cảm xúc này tôi không thích tí nào.

Đầu tôi cứ không ngừng nghĩ về những chuyện không đâu và mỗi lần như vậy là tâm trạng hoảng loạn lại dấy lên. Dù tôi biết cái cảm xúc này thật ngu ngốc và sẽ chẳng có gì xảy ra đâu nhưng sao vẫn cứ không bình tĩnh được. Hay vì chuyện ngày xưa để lại dấu ấn quá sâu trong tôi, sâu đến nỗi mỗi khi có những chuyện nửa vời tương tự là tôi lại hoảng loạn hết cả lên. Tôi không phải là một kẻ thích hơn đua nhưng tôi là người sòng phẳng, những gì mà người khác gây ra cho tôi thì dù có là 1 vạn năm đi nữa tôi vẫn cứ không quên được. Ừ thì bảo tôi nhỏ mọn cũng được nhưng không quên thì vẫn là không quên. Và tôi muốn nó phải khắc sâu hơn nữa, để từ nay trở về sau tôi sẽ rút được một bài học xương máu mà tởn đến già, để không phải lập lại sai lầm đó lần nữa. Nhưng có lẽ bởi vì cái không-quên-được đó mà cái cảm giác hoảng loạn mới dễ dàng ùa đến thế.

Thời gian là một thứ khốn kiếp.
Kẻ giả tạo cũng là thứ khốn kiếp.
Và kẻ tạo ra thứ giả tạo đó lại càng khốn kiếp hơn nữa.

Đến bao giờ tôi mới được bình yên đây?
Là tôi tự làm khổ mình rồi sao?

Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010

House Warming



Hôm nay là một ngày CN không có nắng. Ngay từ giây đầu tiên tỉnh dậy sau giấc ngủ chập chờn, tai tôi đã nghe thấy tiếng mưa rả rích ở bên ngoài. Thường thì tôi vẫn thích ngủ nướng hơn nhưng hôm nay không ngủ được. Dạo gần đây có vẻ như tôi bị chứng mất ngủ, vì vậy mà tinh thần không được tốt cho lắm.

Tôi đã có hẳn 2 "ngôi nhà" riêng để mà mặc sức "vung vẩy" rồi, thế mà vẫn thấy thiếu. Thiếu nơi để tôi ngồi ngắm lại mình sau những ngày ròng rã, chạy đua theo những thứ chỉ có trời mới biết. Đôi khi cảm thấy vô nghĩa kinh khủng. Vậy nên tôi lại mở thêm một "căn chòi" ở đây. Trước khi quyết định, tôi đã đắn đo rất nhiều, tôi lượn lờ khắp mọi con blog để tìm kiếm một nơi thích hợp cho mình. Dạo gần đây lắm trang blog được ra đời nhưng hầu như tôi chẳng thích chúng. Tôi muốn một nơi không quá cầu kì nhưng cũng không quá nhợt nhạt, đủ không khí để khiến tôi hứng thú. Viết blog mà không có không khí, cảm hứng thì chán nhỉ!
Tôi thích sự sạch sẽ và yên tĩnh của nơi đây, có cảm giác giống như mình vừa mới dựng được một căn chòi tre ở một nơi ngoại thành xa xôi có thiên nhiên trong lành vậy. Hy vọng cái cảm giác trong lành này sẽ tồn tại dài lâu bởi hiện tại, theo ấn tượng đầu tiên thì tôi thích ở đây lắm!

Tiệc tân gia nên bắt đầu rồi. Khui champagne nào~~~~ mà cooktail cũng rất tốt nhỉ!

Chiêu.